Có ghét bỏ em thì để lúc khác. Mười lăm tuổi gì mà chim chóc lớn quá vậy? Của em dám bằng của chồng chị lắm à.
– Em gần 16. Nhưng nó trũng buồn man mác khi Loan thơ thẩn ở hành lang, giờ ra chơi, nhìn hoa phượng rơi, nhìn gió lay động những cành lá trên cao.
Cậu bé Khải cũng lãng mạn, theo dõi từng tý ở cô Loan. Nàng tìm một quán nước ở đoạn đường vắng mời Khải và Ngọc vào uống cà phê,Dâm Dục ăn bánh Pathé Chaud.